[Truyện ngắn] EM HỨA SẼ ĐỂ ANH MỈM CƯỜI!

EM HỨA SẼ ĐỂ ANH MỈM CƯỜI

Hải chở cô đến một nhà hàng trên tầng thượng của một cao ốc ngay quận nhất. Những ngày cuối tháng ba thời tiết khá oi bức. “Việc ngồi trên cao thưởng thức bữa tối với những làn gió dịu mát là lựa chọn hoàn hảo vào lúc này”, Hải nghĩ. Hải nắm tay cô thật chặt dắt qua từng lối hành lang bước vào sảnh nhà hàng, đôi bàn tay anh tỏa ra hơi ấm nhẹ nhàng giúp lòng cô cảm thấy bình yên.

- Sao hôm nay chỗ này vắng vậy anh?

- Anh không biết nữa.

Hải cười bí hiểm rồi nói tiếp:

- Mình ngồi ở đây nhé?

Hải chọn một góc bàn ngay sát lan can, từ góc này nhìn xuống có thể quan sát toàn bộ thành phố thu nhỏ với lung linh chấm màu của ánh đèn. Dưới tòa nhà là con phố đi bộ với rất nhiều người đang qua lại, trên cao nhìn xuống như đàn kiến đang nối đuôi nhau.

Anh phục vụ với đồng phục đen kỳ bí nhưng thanh lịch tiến đến bên họ, với giọng nói trầm và rất lịch sự:

- Mời anh chị chọn món.

Hải quay sang cô:

- Em dùng món này nhé?

Vừa nói Hải vừa chỉ tay vào menu, cô khẽ gật đầu rồi cười nhẹ với anh. Hải vẫn luôn như thế, ân cần và quan tâm cô từng cử chỉ, hành động. Anh biết rõ những sở thích cô thường làm, những thói quen vào cuối tuần, hay món bò sốt rượu vang cô luôn gọi khi đến các nhà hàng anh cũng nằm lòng…

…Từ phía quầy bar, bản đệm bài hát Can you fell the love tonight của Elton John chợt vang lên êm đềm từ ngón tay điêu luyện của một anh nhạc công. Anh ấy mặc một chiếc vest đen trịnh trọng, từng ngón tay di chuyển trên mặt phím piano đầy mê hoặc.

- Lan này, anh…

Hải ngập ngừng khi cô đang dùng món Cocktail Mojito đậm đà vị bạc hà. Cô nhìn anh với đôi mắt chờ đợi.

- À không có gì, bạc hà thơm quá!

Hải nói lảng đi như để kết thúc câu chuyện anh đang muốn nói trong khi cô vẫn đang thắc mắc vì sao nhà hàng đến bây giờ vẫn chưa có vị khách nào.

Bữa tối kết thúc với những dư âm thanh khiết từ tiếng đàn quyện với vị the nồng của món Mojito mát lạnh.

Hải đưa Lan về trước cổng nhà. Cô vuốt tóc rồi nhẹ nhàng:

- Tạm biệt anh. Cảm ơn anh vì bữa tối.

Hải chợt nắm tay cô rồi đưa từng ngón đan xen với bàn tay nhỏ bé, anh nhìn cô như trăn trờ điều gì, cái nhìn sâu thẳm vào đôi mắt và tâm hồn giống như một người mất trí đang lục tìm một vật quý giá. Mãi đến khi tiếng chú chó nhỏ nhà hàng xóm vang lên mới khiến Hải quay lại thực tại.

- Bye em!

Hải chậm rãi buông tay như để níu kéo thêm giây phút bên nhau. Anh quay đầu xe rồi lao vút trong bóng tối.

Cô mở cửa rồi lê từng bước vào phòng khách. Cô buông mình trên chiếc ghế sofa thân thuộc, lòng mải mê nghĩ về những điều xa vời. Một giám đốc tài chính của một công ty lớn như Hải không thiếu các cô gái vây quanh, nhưng Hải lại chọn cô và luôn chờ đợi cô, dẫu rằng suốt 2 năm theo đuổi và 3 năm chính thức tìm hiểu, cô chưa một lần chủ động thể hiện tình yêu. Nếu hỏi cô có yêu Hải không, có lẽ cô cũng chưa chắc chắn cho câu trả lời của mình. Ngày ấy cô chấp nhận quen Hải vì anh thực sự là một người tốt, anh luôn âm thầm đi bên cô và dõi theo từng biến cố trong cuộc đời cô, sự hy sinh không hề gượng ép, có chăng chỉ cô là cảm thấy có lỗi. Hải biết rõ nỗi đau trong lòng cô nên chưa từng đòi hỏi hay bắt ép cô phải chấp nhận anh. Giữa lúc tim cô như giá băng bởi vết thương quá khứ, Hải đã đến bên cô và nhen nhóm thắp lên ánh lửa nồng ấm nơi cô, dù chỉ là một que diêm vụt sáng nhưng cũng đủ khiến tâm hồn lạnh lẽo bao lâu nay của cô trở lên ấm áp hơn. Cả cuộc đời bạn, tìm được một người yêu thương và chờ đợi bạn không điều kiện chẳng phải là khó lắm sao? Vậy mà cô có Hải như vậy đấy. Cô tự trách bản thân quá ích kỷ khi đã chấp nhận Hải nhưng chưa dành trọn vẹn tình yêu cho anh, đã có lúc cô muốn mình mạnh mẽ chạy đến bên Hải và nói với anh rằng “em yêu anh”, nhưng cô vẫn không đủ can đảm và lý trí để làm điều đó. Dòng suy nghĩ chợt ngắt ngang khi có tiếng Hải vang vọng từ phía ngoài:

- Lan ơi…

Tiếng thét và tiếng chó sủa lớn giục cô bước nhanh ra ngoài. Hải đã quay lại và đứng đó, anh lao tới ôm cô vào lòng, anh thì thầm:

- Làm vợ anh nhé?

Cô thấy cơ thể cứng lại, tim đập liên hồi khi đôi tay Hải siết chật lấy cô. Dù đây đã là lần thứ ba Hải cầu hôn cô. Cô cảm giác như Hải thật cố chấp nhưng chính cô cũng đang cố chấp bám lấy một quá khứ không rõ ràng, để rồi tuột khỏi bàn tay những điều quý giá. Cô bật khóc khi biết nhà hàng hôm nay Hải đưa cô đến đã được anh thuê trước, anh đã muốn cầu hôn cô tại đó nhưng vì anh sợ giống như những lần trước, sợ cô lại dùng những lý do gọi là hợp lý để từ chối anh, anh sợ mình sẽ mất tự tin khi chấp nhận lời từ chối lần thứ ba dù anh vẫn sẽ nuôi hy vọng. Anh đã định nói cùng cô những suy nghĩ của mình nhưng rồi lòng kiêu hãnh lại khiến anh chùng bước. Anh lao xe đi nhưng rồi đã quay lại, anh muốn cho cô biết rằng, dù nỗi đau của cô có lớn lao đến mấy, anh muốn được là người xoa dịu vết thương đó. Anh tin vào tình yêu của mình, anh tin vào định mệnh đã để anh gặp được cô, và anh tin anh sẽ không để cô phải chịu đựng thêm một vết thương nào hơn nữa. Hải đưa tay nắm lấy đôi vai cô và nhìn trực diện vào mắt cô:

- Hãy quên quá khứ đi em, nếu anh là Tuấn, anh muốn thấy em mỉm cười chứ không phải dằn vặt khổ đau như bây giờ!

Hải gồng mình và cố gắng lắm mới nói ra được từng câu từng chữ như chôn giấu trong đáy sâu lòng mình. Người đàn ông Hải vừa nhắc đến khiến nước mắt cô tuôn ra càng lúc càng nhiều hơn. Đã 5 năm trôi qua rồi, khổ đau thì có lẽ không phải, chỉ là cô vẫn ngủ quên trong quá khứ, một quá khứ đầy mộng mơ rồi chợt vỡ tan bởi số mệnh…

***​

Lan đứng giữa ngã tư, trên người vẫn là chiếc đầm ngủ chưa kịp thay và một chiếc áo mỏng khoác vội bên ngoài. Gió khuya thổi từng cơn tốc vào người cô lạnh buốt. Sự lo sợ hiện rõ trên khuôn mặt cô gái trẻ tuổi còn đôi mươi. Từng chiếc taxi vụt qua trong màn đêm, lướt qua và để lại cô đằng sau. Cánh tay Lan vẫn không ngừng đưa ra và vẫy gọi trong tuyệt vọng, mưa rả rích rơi như tăng thêm sự u buồn trong không gian tĩnh mịch của đêm. Điện thoại cô lại rung liên hồi, tiếng chuông điện thoại vẳng lên náo động một góc phố nhỏ. Cô vội vàng nhấc máy.

- Anh ấy…anh ấy mất rồi…

Tiếng em gái của Tuấn nấc nghẹn không thành lời từ đầu dây bên kia, cô nghe được tiếng khóc nức nở và đau đớn của mẹ Tuấn. Lan tuột chiếc điện thoại trên tay rồi quỵ ngã giữa đường, nước mắt cô tuôn ra hòa cùng cơn mưa đang bắt đầu nặng hạt. Vụ tai nạn xe đã mang Tuấn đi xa cô mãi mãi. Cô tự hỏi sao điều này có thể xảy ra, cô làm sao hình dung nổi khi mới trước đây vài tiếng đồng hồ cô còn đi bên Tuấn, họ còn cười nói và tính toán bao dự định cho đám cưới vào cuối năm. Nỗi đau như vắt kiệt từng hơi thở, cô cảm thấy lồng ngực như vỡ tung, cảm giác vừa mất đi một điều gì đó khiến trái tim cô ngừng đập. Những hạt mưa rơi trắng xóa táp vào mặt Lan nghẹn ngào, thân hình cô bé nhỏ tưởng chừng như bị cơn mưa nuốt chửng.

Cuộc sống luôn có những chuyện mà ta không thể ngờ trước. Ta gặp được ai đó trong cuộc đời, đó là cái duyên, là số phận. Có những nỗi chia xa có lẽ cũng là định mệnh, những nỗi đau như đã được tạo hóa định sẵn mà bản thân ta không thể thay đổi. Lan bồi hồi nhớ đến chuyến du lịch cùng Tuấn…

Đà Lạt dịu mát, yên tĩnh nhưng trong lành, khác hẳn không khí náo nhiệt nhưng đầy khói bụi của Sài Thành. Tuấn đưa tay với lấy Lan khi cô khó nhọc di chuyển qua từng tảng đá phủ đầy rêu xanh. Thác Dambri hùng vĩ và sừng sững trước đôi mắt bé nhỏ của du khách, từng dải nước tuôn đổ tạo thành những nét thẳng trắng tinh như làn tóc tiên nữ chốn thiên đường. Từng đợt không ngừng đập vào vách đá, nước tung bọt trắng xóa. Tuấn vuốt mái tóc Lan khi dừng chân dưới đỉnh Langbiang:

- Em có biết tại sao gọi là núi Langbiang không?

- Chắc là tên của một người dân tộc nào đó.

Cô nói rồi phá lên cười như vừa tìm ra một chân lý. Tuấn nhau mày:

- Gần đúng rồi, nhưng sâu xa hơn nhiều. Nó là cả một câu chuyện tình yêu đấy nhé!

Tuấn cười nhoẻn miệng như muốn khiêu khích sự tò mò của Lan, rồi anh tiếp tục khi thấy sự hiếu kỳ thể hiện rõ trên khuôn mặt Lan:

- Ngày xưa có chàng K'Lang và nàng sơn nữ H'Biang yêu nhau, nhưng họ không đến được với nhau do đến từ hai bộ tộc không đội trời chung.

- “Rồi sao nữa?” Lan ra vẻ gấp gáp.

- Sau đó họ chết vì muốn bảo vệ nhau. Núi này lấy tên họ ghép lại đó.

Mắt Lan chùng xuống khi biết cái kết của một mối tình đẹp. Cô chợt bóp chặt tay Tuấn khiến anh giật mình:

- Em làm sao vậy?

- Em hy vọng chúng mình không bao giờ xa nhau, thật đấy!

Cô nhìn anh đầy tin tưởng, cô có đôi mắt tròn và đen nhánh. Anh xoa đầu cô ra vẻ trấn an:

- Ngốc vừa thôi, tui sẽ không bao giờ hết yêu cô đâu cô nương, nhưng…

- “Nhưng sao?” Lan bồi hồi.

- Nếu giống như câu chuyện, một ngày chúng ta phải xa nhau vì bất kỳ lý do gì, em phải mạnh mẽ nhé, phải tìm cho mình một hạnh phúc mới và…người đó phải yêu em hơn anh đấy!

- Sẽ không có ngày ấy đâu.

Cô quả quyết, dù trong lòng chợt thấy bất an khi nghe anh nói. Như hiểu được nỗi lòng của Lan, Tuấn nói tiếp vỗ về:

- Anh chỉ nói “nếu” thôi, cái gì cũng có thể xảy ra mà.

Anh nói như vậy vì anh biết Lan yêu anh nhiều đến cỡ nào. Anh không muốn cô phải thiệt thòi khi đã dành cả trái tim cho anh. Nếu một ngày có điều không hay, có thể là anh thay đổi, có thể là cô gặp người khác tốt hơn, nhưng dù thế nào, anh thực sự mong cô phải hạnh phúc. Và tất nhiên anh đã và đang là người làm điều đó, anh chỉ đang giả sử thôi mà. Tuấn vòng tay ôm lấy eo cô như để chắc nịch về tình cảm của mình.

Đà Lạt có lẽ thơ mộng và đẹp nhất khi chiều về. Tuấn rủ Lan dạo quanh khu nhà thờ Con Gà, hoàng hôn đỏ rực phía chân trời giống như thắp thêm lửa tình yêu rực cháy trong đôi trẻ.

- Sau này cưới, em muốn làm lễ trong nhà thờ.

- Tất nhiên rồi, anh sẽ nắm tay em bước vào thánh đường.

- “Em có nói là anh đâu.” Cô vui vẻ đùa với Tuấn.

- Ừ thì bất cứ ai có thể khiến em hạnh phúc là được rồi…

Họ đứng trước gian cung thánh, Lan cầu nguyện cho tình yêu của họ, cho những dự định tương lai về một gia đình nhỏ. Cô nhìn Tuấn mỉm cười, ánh cười chan chứa niềm hy vọng và tình yêu say đắm…

…Tạo hóa như đã định sẵn những điều Tuấn nói với cô. Mưa không ngừng rơi, cô đánh vật với cơn mưa và lao thật nhanh đến bệnh viện, cô đã mất Tuấn như hạt bụi tan biến giữa hư vô, như những con sóng vỗ mạnh rồi trôi xa bờ, đâu đó từng câu nói của Tuấn còn vang vọng trong tiếng mưa nặng hạt : “Em phải thật hạnh phúc…”

***​

Một ngày nắng nhẹ, thánh đường được trang trí đầy hoa hồng và những nhánh hoa ly tô điểm, mùi hương ngào ngat bay khắp không gian nhà thờ. Lan khoác lên mình chiếc váy cưới trắng tinh và nắm tay Hải bước vào cung thánh.

Hôm nay, người nắm tay cô không phải là Tuấn, nhưng cô biết từ một không gian xa xôi, Tuấn sẽ vui vì điều đó. Cô đã đi qua quá khứ và bỏ lại nhiều người đi ngang cuộc đời, và cô biết ngoài Hải ra, có Tuấn vẫn luôn sánh bước cùng cô. Cô đã tin vào tình yêu của Hải, cô cũng tin vào lời hứa với Tuấn ngày xưa. Ừ thì cô phải tìm một hạnh phúc mới thôi, một hạnh phúc để Tuấn dù ở đâu cũng có thể mỉm cười…

15/06/2017
Shin.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[Truyện ngắn] GIẬT MÌNH VÌ TA ĐÃ QUÊN NHAU!

[Truyện ngắn] CÓ MỘT NGƯỜI KHÔNG THẬT LÒNG!