Bài đăng

[Truyện ngắn] EM HỨA SẼ ĐỂ ANH MỈM CƯỜI!

Hình ảnh
EM HỨA SẼ ĐỂ ANH MỈM CƯỜI ​ Hải chở cô đến một nhà hàng trên tầng thượng của một cao ốc ngay quận nhất. Những ngày cuối tháng ba thời tiết khá oi bức. “Việc ngồi trên cao thưởng thức bữa tối với những làn gió dịu mát là lựa chọn hoàn hảo vào lúc này”, Hải nghĩ. Hải nắm tay cô thật chặt dắt qua từng lối hành lang bước vào sảnh nhà hàng, đôi bàn tay anh tỏa ra hơi ấm nhẹ nhàng giúp lòng cô cảm thấy bình yên. - Sao hôm nay chỗ này vắng vậy anh? - Anh không biết nữa. Hải cười bí hiểm rồi nói tiếp: - Mình ngồi ở đây nhé? Hải chọn một góc bàn ngay sát lan can, từ góc này nhìn xuống có thể quan sát toàn bộ thành phố thu nhỏ với lung linh chấm màu của ánh đèn. Dưới tòa nhà là con phố đi bộ với rất nhiều người đang qua lại, trên cao nhìn xuống như đàn kiến đang nối đuôi nhau. Anh phục vụ với đồng phục đen kỳ bí nhưng thanh lịch tiến đến bên họ, với giọng nói trầm và rất lịch sự: - Mời anh chị chọn món. Hải quay sang cô: - Em dùng món này nhé? Vừa nói Hải vừa chỉ tay vào menu, cô khẽ gật đầu

[Truyện ngắn] GIẬT MÌNH VÌ TA ĐÃ QUÊN NHAU!

Hình ảnh
GIẬT MÌNH VÌ ĐÃ QUÊN NHAU Buổi tối cuối tuần, con hẻm nhỏ vùng ngoại ô vẫn khoác lên vẻ yên tĩnh thường ngày. Đám thanh niên trong xóm dù trẻ trung cũng chẳng đủ sức làm cho nơi này trở nên náo nhiệt là bao, bởi trung tâm thành phố với ánh đèn điện muôn màu, các trung tâm thương mại bên cạnh những đại lộ lớn và xe cộ đông đúc đã lôi cuốn chúng rời khỏi vào những ngày cuối tuần. Giờ này những người lớn tuổi có lẽ đang nghỉ ngơi bên chiếc tivi nhỏ và quây quần cùng gia đình sau bữa tối giản đơn nhưng chan chứa tình cảm. Cô vừa trở về nhà sau những ngày đầu bù tóc rối nơi thị thành. - Về sao không báo trước để tao nấu măng kho cho mày? Vào nghỉ đi, tao đi hâm lại đồ ăn. Mẹ cô ra vẻ trách mắng nhưng vui lắm khi thấy cô về. Cô đi làm trên thành phố, cách nhà chừng 80 cây số, hiếm lắm mới về nhà và thường không báo trước. Cô thích những thứ ngẫu nhiên và việc cô về nhà cũng hiếm khi được dự tính trước. Có những thời điểm nghỉ lễ dài ngày, cô cũng không về nhà vì phải lo chạy dự án hoặc cô

[Truyện ngắn] CÓ MỘT NGƯỜI KHÔNG THẬT LÒNG!

Hình ảnh
CÓ MỘT NGƯỜI KHÔNG THẬT LÒNG Tin nhắn zalo bất chợt kêu giữa đêm khuya, dù không kéo dài nhưng cũng đủ khiến người dễ tỉnh ngủ như anh giật mình. Là tin nhắn của cô, cô nhờ anh đi cùng cô vào tối mai… 5 giờ 30 chiều, Sài Gòn giờ tan tầm không còn xa lạ với người dân Sài Gòn hay những con người xa xứ, dù biết trước vẫn đặt bước chân của mình tại thành phố phát triển bậc nhất này. Các ngả đường gần như kẹt cứng, tại những ngã tư, dòng người chen chúc nối đuôi nhau chờ ánh đèn giao thông chuyển màu, đến nỗi bất giác giật mình vì ánh đèn đã bao lần chớp nháy mà họ còn chưa ra khỏi ngã tư. Cố gắng nhích chiếc xe ra khỏi hàng dài hỗn độn các phương tiện, anh cũng đến được công ty của cô ngay một vòng xoay lớn tại trung tâm thành phố. Cô đứng trước cổng công ty, nét mặt có chút khó chịu vì khói bụi và tiếng còi xe. Thấy anh xuất hiện trước mặt, cô cau mày và vỗ lưng anh kiểu trách móc vì để cô chờ. Anh chỉ cười và gãi đầu, giống như cử chỉ ngại ngùng của anh chàng ngây thơ trong các bộ phi